Khoa học và cảm xúc
Không sai, trận thắng Philippines là trận cầu thăng hoa nhất của tuyển Việt Nam sau giải đấu lịch sử năm 2008. Thành tích thế nào chưa biết, nhưng chỉ 6 tháng dưới tay HLV Toshiya Miura đã hình thành một đội tuyển khoẻ khoắn, giàu khát vọng, gắn kết kỷ luật hơn cả 6 năm qua. Gây tiếc rẻ ở trận gặp Indo, trùng xuống ở trận gặp Lào, để đến trận trọng yếu nhất, chúng ta đã bay cao nhất.
Chúng ta thi đấu hiện đại hơn, giảm bớt sự chậm chạp "hoa lá cành". Cầu thủ cầm bóng "tỉnh" chứ không còn cuống, các phương án xử lý luôn cho thấy sự chuẩn bị nghiêm túc. Bóng luôn được đưa lên nhanh khi tấn công kể cả khoảng trống không thật nhiều, do các cầu thủ di chuyển linh hoạt. Sự tiến bộ mang tính nhảy vọt này có mấu chốt từ cách tư duy mới, cùng nền thể lực được cải thiện rõ rệt, giúp chúng ta nhanh hơn, bền hơn, không bị lép vế ngay cả trước đội quân Liên hợp quốc cao to của Philippines. Nên nhớ lại để thấy đội quân ấy đã áp đảo, vùi dập người Indo như thế nào. Mà người Indo vài năm trở lại đây từng làm chúng ta choáng ngợp cũng vì chênh lệch thể lực.
Điểm đặc sắc nữa là việc ông Miura khắc chế quá tốt cách chơi của Philippin. Thứ nhất, các trung vệ ta luôn kèm sát, khiến tiền đạo đối phương luôn nhận bóng trong thế quay lưng, ít có khe hở để đột phá hay dứt điểm. Ở hai biên, hậu vệ cánh có một ngày thi đấu xuất sắc, dĩ nhiên đi kèm sự bọc lót, hỗ trợ từ các vị trí xung quanh. Một Philippines cực mạnh trong các tình huống nhồi bóng, không chiến mà cả trận hầu như không có lấy một pha bóng bổng nguy hiểm nào, đơn giản là tiền vệ của họ luôn bị bắt chân, truy cản quyết liệt, dai dẳng, rất vất vả để tạt được quả bóng.
Vẫn hơi đáng tiếc cho những pha phản công nhanh tầm 30 phút cuối, khi chúng ta không đủ người, không đủ chính xác ở những nhịp quyết định, bước chạy cũng bớt sung mãn đôi chút. Nhưng nói gì thì nói, 3 bàn thắng tuyệt đẹp vẫn đủ làm khán giả nức lòng. Đó là những pha bóng hội tụ từ kỹ năng đến tinh thần mạnh mẽ, sự tự tin cao độ, nơi năng lượng bộc phát đúng thời điểm. Bóng đá Việt Nam khi ra quốc tế rất hiếm những dấu ấn dị biệt như thế, vậy mà trước Philippines chúng ta có nó tới 3 lần.
Không có hoàn hảo, chỉ có hết mình
Có lẽ đây là đội tuyển chịu nhiều sức ép nhất trong lịch sử, rất nhiều câu chê bai người ta đã đưa sẵn lên miệng từ khi giải đấu còn chưa diễn ra. Thật ra nếu muốn chê thì vẫn chê được, như sự thiếu dứt khoát ở hàng thủ, những lỗi kỹ thuật cơ bản, sự lãng phí bóng khi phản công,... Chúng ta chưa bao giờ và sẽ không bao giờ hoàn hảo. Dù có là Chelsea, Real, hay đội tuyển Đức, sai sót vẫn tồn tại như thường. Tin rằng cầu thủ hiểu, ông Miura hiểu, không phải đợi ai khác chỉ ra.
Nhưng biết là một chuyện, khắc phục được đến đâu còn tuỳ khả năng của từng đội bóng.
Tiền vệ trung tâm đã quán xuyến tốt khoảng từ vạch giữa sân đến đầu vòng cấm, Hoàng Thịnh hay Huy Hùng đều cho thấy sức trẻ của họ phần nào có tác dụng hơn Tấn Tài trong những tình cảnh như vậy. Sự hợp lý còn nằm ở việc chúng ta vẫn hướng lên khi đã dẫn bàn, sự sẵn sàng trả đòn của tuyển Việt Nam khiến Philippin không dám dốc toàn lực ép sân. Nếu chơi phòng ngự thụ động và vây quanh vòng cấm, chưa chắc ta đã bảo toàn được kết quả khi nó vẫn mong manh.
Ngoài tỷ số, tinh thần chiến đấu và chơi đẹp cũng giúp đội tuyển chiếm được cảm tình. Những bước chạy "điên rồ" của Thành Lương, những pha tì đè rắn rỏi của Công Vinh, những cú cắt bóng, tranh chấp lăn xả, dồn dập nhưng không thô bạo, chúng ta đã khiến mọi ý đồ của Philippines phá sản. Trên truyền hình, những góc máy làm chậm mới lạ của VTV, những shot hình lung linh với các nữ cổ động viên xinh đẹp càng tăng thêm cảm xúc thăng hoa cho người hâm mộ.
Không phải khoản tiền mặt 1 tỷ đồng, mà tình yêu của khán giả mới là phần thưởng giá trị nhất mà các cầu thủ giành được. Họ đến giải đấu trong ánh mắt dị nghị, và chắc chắn họ thèm khát chứng tỏ mình vì một cái gì đó thuộc về lòng kiêu hãnh, sự tự hào, chứ chẳng phải chỉ vì tiền bạc. Tiền bạc cũng không thể biến đội tuyển thành một tập thể giàu sức sống như thế.
Cảm ơn đội tuyển vì trận đấu hay, cảm ơn ông Miura vì luồng sinh khí chuyên nghiệp ông đem lại. Một tuần chờ đợi cho vòng bán kết hẳn sẽ khá dài, song cũng là thời gian để không khí bóng đá được đun nóng đủ độ cho những hy vọng lớn lao sắp tới. Bóng đá khó lường, nhưng được sướng hãy cứ sướng, lạc quan được hãy cứ lạc quan. Hãy cùng mộng mơ về một "mùa xuân đến sớm".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét