Người Romanian có một câu chuyện nổi tiếng với tên gọi “Trái tim
Danko”. Câu chuyện kể về một chàng trai trẻ với lòng quả cảm, với trái
tim rực lửa đã dẫn đường cho cả một dân tộc thoát ra khỏi khu rừng tăm
tối.
Kết thúc trận chung kết,
Arturo Vidal bước lên bục nhận giải cầu thủ xuất sắc nhất trận đấu.
Nhưng xa xa, những tâm hồn trên Santiago lại hướng về một cầu thủ khác, một cầu thủ với “trái tim danko”.
Đó là Alexis Sanchez.
Cú Panenka quyết định của anh đánh lừa Romero – một thủ môn chụp
Penalty vô cùng xuất sắc. Cú Panenka ấy đã kết thúc giấc mơ gần một thế
kỷ của người dân Chile. 99 năm kể từ ngày
giải đấu lâu đời nhất thế giới cấp ĐTQG này ra đời, Chile bốn lần vào
chung kết, nhưng thua cả bốn. Và phải tới hôm nay, trên sân nhà, họ mới
vô địch.
Nhưng với Sanchez, không chỉ là khoảnh khắc vỡ òa đó. Nhiệt huyết của
anh tỏa hừng hực trong suốt 120 phút của trận chung kết, trong suốt
chặng đường cả giải đấu. Sanchez, giống như Danko năm xưa, thi đấu với
tất cả những gì mình có. Anh đã chơi tổng cộng 76 trận trong suốt 15
tháng qua, kể từ World Cup 2014, Premier League, Champions League rồi
FA, League Cup, và bây giờ, Copa America.
Động cơ Alexis không ngừng quay, đôi chân Alexis không ngừng chạy.
Anh luôn đặt hàng thủ Argentina trong trạng thái báo động. Anh có hai
cơ hội tốt nhất của Chile trong suốt 120 phút. Anh di chuyển, anh phòng
ngự, anh làm tất cả để chiến thắng. Anh pressing không ngừng, anh là vũ
khí tối thượng của huấn luyện viên Jorge Sampaoli.
Messi vĩ đại. Đúng, không ai phủ nhận điều đó. Nhưng có lẽ anh thua
vì không có “trái tim Danko”. Những phẩm chất thiên tài mà chân sút
người Argentina có, không đủ để giúp người dân quê hương anh giải cơn
khát chờ đợi. Anh có thể trách Higuain vì đã bỏ lỡ cơ hội mười mươi,
trách Banega vì đá hỏng quả Pen quyết định, nhưng anh nên trách bản thân
mình, vì không thể tự làm tất cả.
Sanchez đã làm hết. Cú vô lê của anh ở phút 84 đã suýt thành bàn
thắng. Cú ra chân ở phút 114 lẽ ra đã kết liễu giấc mơ của đối phương
ngay lập tức, mà không phải chờ đến những loạt luân lưu may rủi. Món nợ
10 năm mà người Argentina ra rả trước trận chung kết, chẳng là gì so với
khát khao của những người phía bên kia.
Một năm trước, Alexis Sanchez bật bãi khỏi Barcelona. Vì không tài
nào có thể hòa nhập nổi với La Masia, với tiki taka, và với Messi cùng
những người khác. Một năm sau, anh chứng minh cho cả thế giới thấy mình
có những gì. Không phải là kẻ giỏi nhất, nhưng luôn là kẻ chăm chỉ và
quyết tâm nhất.
“Bỗng nhiên, anh đưa hai tay lên xé toang lồng ngực, dứt trái tim
ra và giơ cao trên đầu. Trái tim cháy sáng rực như mặt trời, sáng hơn
mặt trời, và cả khu rừng im lặng, sáng lên dưới ngọn đuốc của lòng
thương yêu vĩ đại đối với mọi người. Trước ánh sáng của trái tim Danko,
bóng tối tan tác và run lẩy bẩy…”
Những câu văn mà Maksim Gorky viết toát lên tất cả. Trong bóng đêm
của sự khô hạn, trong cơn chờ đợi đến mỏi mòn của thiên trường thất bại,
hôm nay, người Chile chiến thắng. Vì họ có trái tim Danko.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét