Man Utd lần đầu tiên nhận được tín hiệu “đèn xanh” của Mats Hummels. Chiêu mộ một cầu thủ đẳng cấp thế giới đương nhiên mang đến nhiều lợi ích cho đội bóng, nhưng chiêu mộ một trung vệ như Hummels chưa chắc đã giúp Quỷ đỏ mạnh hơn, ngược lại, còn có thể khiến họ rơi vào trạng thái hỗn loạn không cần thiết.
1. Mua
hụt Paul Gascoigne vào năm 1988 là một trong những thương vụ Sir Alex
Ferguson tiếc nuối nhất trong sự nghiệp. Nhưng những năm sau đó, không
dưới một lần HLV huyền thoại của Man Utd từ chối ký hợp đồng với
Gascoigne, đặc biệt trong giai đoạn cựu tiền vệ này thi đấu cho Lazio
(1992-1995).
Lý
do rất đơn giản, Sir Alex đã tự tìm cho mình những lựa chọn mới và tin
tưởng vào họ. Năm 1989, ông mua Paul Ince. Năm 1993, ông chiêu mộ Roy
Keane, người sau đó trở thành đội trưởng xuất sắc bậc nhất của Quỷ đỏ.
Nếu vì ham muốn với Gascoigne, Man Utd có lẽ đã không có được một Keano
như thế, và xa hơn, không có được một Paul Scholes ưu tú sau này. Đó là
sự thật. Trong thế giới bóng đá, dường như bất cứ quyết định nào cũng có
cái giá của nó.
Quãng
thời gian gắn bó với Man Utd, Sir Alex đã không ít lần ra quyết định
như thế. Từ chối cơ hội với một ngôi sao danh tiếng, đẳng cấp thế giới
để tin tưởng vào những gì ông có trong tay, và thành công.
2. Mats
Hummels là một trung vệ đẳng cấp thế giới. Đây là điều đã được thừa
nhận khi anh cùng Dortmund đoạt 2 Bundesliga, 1 cúp quốc gia Đức, 2 siêu
cúp Đức, cùng đội U21 Đức vô địch châu Âu năm 2009 và mới nhất, cùng
Đức vô địch World Cup 2014. Không chỉ có kỹ thuật cơ bản tốt, Hummels
còn sở hữu thể hình lý tưởng, cao 1m91, nặng 92kg. Một trung vệ như thế
rõ ràng là ước mơ của bất cứ đội bóng nào. Man Utd tất nhiên không phải
ngoại lệ.
Sở
hữu Hummels là mơ ước (hay tin đồn) của Quỷ đỏ bấy lâu nay. Có anh, họ
có một ngôi sao thực thụ ở hàng thủ, giống Rio Ferdinand hay Nemanja
Vidic trước đây. Giá trị đội hình tăng cao, giá trị thương hiệu cũng
tăng cao và giúp đội bóng có nhiều sức hút hơn hẳn. Nhưng…
Khả
năng thích ứng của Hummels với Premier League vẫn còn là một dấu hỏi.
Owen Hargreaves, người từng chơi ở cả Bundesliga và Premier League thẳng
thừng tuyên bố Hummels không phù hợp với Man Utd vì quá chậm chạp, thậm
chí là… không biết phòng ngự.
Nói
Hummels không biết phòng ngự là quá lời. Dù Dortmund thi đấu bết bát,
các thông số phòng ngự của Hummels vẫn khá ổn (tắc bóng thành công 2,2
lần, đánh chặn 2,5 lần, phá bóng 4,3 lần trung bình mỗi trận). Tuy
nhiên, việc Hummels chậm chạp là có thật. Với một giải đấu giàu tốc độ
như Premier League, sự chậm chạp của Hummels là một vấn đề lớn. Chưa kể,
trung vệ này mắc khá nhiều lỗi trong các tình huống bóng bổng (phán
đoán, chọn vị trí). Sai lầm ở trận chung kết giữa Đức và Argentina - để
Higuain lọt qua đối mặt với Neuer là một ví dụ điển hình nhất.
Cái
dớp cầu thủ Đức thất bại ở Premier League cũng là điều cần Man Utd xem
xét khi quyết định bạo chi mua Hummels. Ngoại trừ Michael Ballack và
Dietmar Hamann, chưa có ngôi sao Đức nào thật sự thành công ở giải đấu
này, kể cả Mesut Ozil. Trong khi đó, số người thất bại thảm hại như
Lukas Podolski, Schurrle… nhiều hơn gấp nhiều lần.
3.
Câu chuyện quan trọng nhất và cũng là ý chính tác giả muốn đề cập ở mục
1, đó là việc Man Utd đang có những hậu vệ đủ tiềm năng để xứng đáng
được tin tưởng. Chris Smalling và Phil Jones đang trưởng thành vượt bậc
dưới bàn tay Van Gaal. Marcos Rojo cần thêm một chút thời gian để thích
ứng, Jonny Evans có thể đá tròn vai bất cứ khi nào cần thiết. Chưa kể
những tài năng trẻ như Paddy McNair và Tyler Blackett, những người đã
được Man Utd thưởng cho hợp đồng mới ở mùa giải này.
Chiêu
mộ Hummels vì thế với Man Utd mà nói, lợi thì có lợi, nhưng… lợi bất
cập hại. Cần nhớ rằng, Smalling và Jones đều chỉ còn hợp đồng đến năm
2016 và chưa quyết định tương lai. Nếu có Hummels, Quỷ đỏ có nguy cơ mất
trắng hai cầu thủ người Anh này. Trong bối cảnh Premier League muốn
siết chặt hơn nữa quy định về cầu thủ “cây nhà, lá vườn”, đây chắc chắn
là tổn thất không nhỏ với Man Utd, về cả mặt kinh tế lẫn thể thao.
Thay
vì mất công mất sức và (chắc chắn) mất rất nhiều tiền để sở hữu
Hummels, Man Utd và Van Gaal nên tin tưởng vào các hậu vệ họ đang có. Có
một thực tế ít người để ý, Quỷ đỏ đang có hàng thủ vững chắc thứ 3
Premier League mùa này (thủng lưới 27 bàn sau 30 trận, chỉ kém Chelsea -
25 bàn và Southamtpon - 21 bàn). 3 trong 4 chiến thắng gần nhất, họ giữ
sạch lưới. Có thể công lớn thuộc về De Gea, nhưng người ta khó lòng bỏ
qua đóng góp của bộ đôi trung vệ Phil Jones và Smalling. Nhìn bộ đôi này
thi đấu, bọc lót cho nhau, rất nhiều người hâm mộ Man Utd cảm thấy một
tương lai tươi sáng phía trước.
Jones
23 tuổi, Smalling 25 tuổi, Rojo 25 tuổi, tất cả đều đang ở độ tuổi lý
tưởng để phát triển vượt bậc và tiến lên một đẳng cấp mới. Tại sao phải
chi ra hàng chục triệu bảng để đưa về Old Trafford một người làm “kỳ đà
cản mũi” bước tiến đầy tiềm năng đó?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét