Thứ Năm, 26 tháng 3, 2015

TẢN MẠN: Gerrard, Casillas và “đời cầu thủ”

Steven Gerrard và Iker Casillas, những tượng đài bóng đá đang phải chịu vô số chỉ trích vì phong độ tệ hại, vì những sai lầm của họ. Nhiều người cho rằng chỉ trích Gerrard và Casillas là không công bằng, nhưng không lẽ, người ta phải an ủi, động viên họ hết lần này đến lần khác?


1. Khi Steven Gerrard thẳng chân đạp xuống chân Ander Herrera, người bạn thân của anh - Jamie Carragher cũng phải thốt lên đó là một hành động “điên rồ”. Gary Neville, nặng nề hơn, nói rằng đó là một pha bóng “ngu ngốc”. 


“Điên rồ” theo nghĩa mất kiểm soát và “ngu ngốc”, lẽ ra đã bị xóa khỏi từ điển của Gerrard - 34 - tuổi từ lâu rồi. Nhưng nó vẫn xuất hiện, đúng vào giờ khắc quan trọng nhất của Liverpool. Đó có thể là phát đạp cho những ấm ức dồn nén trong người Gerrard sau nhiều trận phải giam mình trên ghế dự bị. Người ta có thể thông cảm cho anh một phần, nhưng không thể tha thứ toàn bộ.

Nên nhớ rằng, ngay sau khi vào sân thay người, Gerrard đã được Henderson trao cho chiếc băng đội trưởng. Dù chỉ còn một phút ở Liverpool, Gerrard vẫn là đội trưởng. Dù Rodgers không sử dụng anh vì lý do chiến thuật, dù anh đã sớm thông báo chia tay đội bóng vào thời điểm căng thẳng nhất của mùa giải, người Liverpool vẫn dành cho anh sự tôn trọng cao nhất. Nhưng bất chấp tất cả, Gerrard vẫn đạp thẳng chân xuống, như một cách giải tỏa ấm ức cá nhân nhanh nhất. Có vẻ như lúc ký hợp đồng với đội bóng bên kia đại dương, Gerrard cũng gạch xóa luôn trách nhiệm của bản thân với đội bóng áo đỏ.

Những gì đẹp nhất đời cầu thủ, Gerrard đã cống hiến cho Liverpool. Trong mười mấy năm ở Anfield, anh vô số lần đóng vai người hùng, cứu sống đội bóng, đưa họ đến vinh quang. Những chiến công ấy chắc chắn được ghi nhớ. Nhưng điều đó không có nghĩa, những chiến công đó có thể dùng để lấm liếp các sai lầm đáng trách của Gerrard. Nhiều người nói thật không công bằng khi chỉ trích Gerrard chỉ vì những sai lầm như thế, bởi anh đã cống hiến quá nhiều. Nhưng thực tế, không chỉ trích Gerrard mới là không công bằng. Không công bằng cho những người đã sát cánh chiến đấu cùng Gerrard, không công bằng cho HLV Rodgers, không công bằng cho chính những người yêu mến Gerrard và Liverpool.

Cuộc sống vốn dĩ không công bằng. Gerrard có thể không vô địch Premier League, nhưng anh đã đoạt được hầu hết các danh hiệu lớn nhỏ khác. Anh đã có thể thỏa tâm nguyện của bản thân nếu không sơ ý trượt chân. Nói đến đây, người ta lại cảm thấy buồn cười hơn cho những luận điệu cho rằng Gerrard xứng đáng có một danh hiệu Premier League. Tự tay anh đã vứt đi, nói gì xứng đáng hay không?

Những ngày sau, Gerrard có thể được nhắc đến với chiến tích Istanbul 2005 với sự ngưỡng mộ, nhưng chắc chắn, không ít người đay nghiến anh vì cú trượt chân tại Anfield 2014, hay “thẻ đỏ 40 giây” cũng tại sân đấu này gần 1 năm sau. Đó là công bằng. Hãy thôi tranh cãi Gerrard xứng đáng cái này, xứng đáng cái kia. Sự nghiệp đã rất ưu ái Gerrard rồi.

2. So với Gerrard, Iker Casillas còn thảm hơn vài phần. Ngay cả khi Real Madrid đoạt La Decima, sai lầm của Casillas vẫn được nhắc đến. Suốt mùa giải này, người ta nói về De Gea. Sai lầm của Casillas đã trở thành điều gì đó quá quen thuộc và không thể tránh, nhưng anh vẫn đứng vững trong khung gỗ Los Blancos bất chấp một Navas đầy tiềm năng ngồi ngoài.

Casillas vì thế bị chỉ trích thậm tệ. Người ta cho rằng thủ môn này “cậy quyền, cậy thế” ở Bernabeu. Hình tượng “thánh Iker” dần dần sụp đổ sau 2 năm vừa qua, 2 năm phong độ Casillas chạm đáy. Nhìn ánh mất bất lực của Casillas sau mỗi bàn thua, người ta tự hỏi tại sao anh chưa chịu buông tay, trao cơ hội cho những người khác, cũng như giữ lại sự tôn trọng cuối cùng cho bản thân.

Người ta hay nói thủ môn là vị trí bạc bẽo nhất trong bóng đá. Bạn có thể bắt hay cả trận đấu, nhưng chỉ một sai lầm, công lao của bạn cũng đổ xuống sông xuống bể. Khán giả thường chỉ nhớ đến sai lầm đó, và đay nghiến họ. Casillas thấu hiểu điều đó, nhưng anh vẫn cố chấp. Casillas đã có một sự nghiệp đầy ắp vinh quang cho đến trước khi bước qua tuổi 30, thời điểm anh bắt đầu sa sút phong độ và đánh mất hoàn toàn niềm tin nơi người hâm mộ. 

Tất nhiên, giống với Gerrard, Casillas vẫn có những người bảo vệ. Vẫn những từ đấy, “công bằng” và “xứng đáng”. Tất cả đều đem ánh hào quang quá khứ ra bảo vệ họ. Bởi thực tế trần trụi, Gerrard và Casillas đều xứng đáng bị loại bỏ. Công bằng cần dành cho một người khác. 


3. Bóng đá được yêu thích bởi nó phản ánh rất nhiều cảm xúc cuộc sống trong đó. Đời cầu thủ cũng giống như bao cuộc đời khác bên ngoài sân cỏ. Có thăng tiến tất có lụi bại. Hoặc biết dừng lại đúng lúc trên đỉnh cao, hoặc trắng tay khi về già. Có cạnh tranh mới có tiến bộ. Ở đây có thể thấy Liverpool là một môi trường “trong lành” hơn hẳn Real Madrid, nhưng Gerrard vẫn mắc phải sai lầm giống Casillas. May mắn, Gerrard đã kịp dừng lại cho dù cú dừng của anh vẫn rất tai hại. Dẫu sao việc “lay lắt” như Casillas còn nguy hiểm hơn vài phần. 

Cuộc sống không ngừng vận động, tre có già, măng mới mọc. Trong bóng đá cũng vậy, cứ lớp ngôi sao này qua đi, lớp ngôi sao khác lại nổi lên. Gerrard, Casillas hay rất nhiều ngôi sao đang dối già khác, đến lúc chân chùn, gối mỏi, cũng là lúc họ nên nhìn nhận cho tập thể và chủ động dừng lại. Đừng vì ích kỷ cá nhân mà phá tan tất cả.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét