Mourinho từ đầu mùa đến giờ vẫn khẳng định Chelsea chưa thể là ứng viên vô địch. Có thể đấy là đòn tâm lý chiến, cũng có thể chính ông - sau thất bại nặng nề nhất sự nghiệp trong mùa bóng cuối tại Real - đã nhận ra cung cách phát ngôn hợp lý hơn. Dẫu vậy, Chelsea giờ đây không còn quyền tự quyết như trước nữa, và Mourinho cũng không còn là “người đặc biệt”. Nói ông hết đặc biệt cũng không đúng bởi chính chiến lược gia người Bồ đã giúp Chelsea “lột xác” ở mùa giải khốc liệt này. Nhưng nhìn chung: Mourinho đã hết chiêu bài đúng vào thời điểm nhạy cảm nhất mùa giải.
Thành tích sân nhà của Chelsea trong mùa giải này gần như là hoàn hảo. Theo thống kê, The Blues đã giành tới 44 trên tổng số 48 điểm tối đa khi được chơi ở Stamford Bridge. Nhưng mỗi khi phải hành quân xa nhà, thầy trò Mourinho lại tỏ ra cực kỳ yếu đuối. Chỉ giành được 25 điểm sau tất cả 16 trận làm khách, đó chính là nguyên nhân đáng kể khiến cho đội bóng thủ đô London không thể bứt phá mạnh mẽ trong cuộc đua ở nhóm dẫn đầu. Những trận thua đầy thất vọng trên sân Britannia (Stoke), Goodison Park (Everton), St James Park (Newcastle), Villa Park (Aston Villa) và mới nhất là Selhurst Park (Crystal Palace) đã chứng tỏ rằng Chelsea chơi rất tệ khi xa nhà. Rõ ràng, Mourinho đã bất lực trước sự yếu đuối đó của Chelsea.
The Blues mùa này còn mang thêm hai căn bệnh quái ác nữa, đó là: Hàng công chơi kém hiệu quả và dấu hỏi về tuổi tác của các trụ cột. Samuel Eto’o có lẽ là lựa chọn khả dĩ nhất bởi ít ra anh còn biết tỏa sáng ở một vài trận đấu lớn. Nhưng làm sao Chelsea có thể trông chờ mãi vào một ngôi sao đã 33 tuổi này. Trong khi đó, cả Torres và Demba Ba thì không cần phải bàn cải nhiều bởi họ tỏ ra lạc lỏng trong sơ đồ mà Mourinho xây dựng. Torres mới chỉ có 4 pha lập công tại Premier League, trái ngược hẳn với thời kỳ đỉnh cao của anh khi còn khoác áo Liverpool. Còn Demba Ba, cựu tiền đạo Newcastle có 3 bàn thắng, không thể tệ hơn được.
Frank Lampard, Ashley Cole, John Terry hay thủ thành Petr Cech được xem là bài toán nan giải dành cho Mourinho vào thời điểm này khi mà tuổi tác đã cao. Thực tế, những ngôi sao kể trên đã chơi không đến nỗi nào ở mùa giải này nhưng cũng bước qua bên kia sườn dốc sự nghiệp. Chính đội trưởng Terry là người đã “ghi bàn” quyết định giúp Crystal Palace đánh bại thầy trò Mourinho 1-0 trong nỗi thất vọng tràn trề của rất nhiều CĐV The Blues.
Người hâm mộ có quyền đặt ra câu hỏi, chỉ thế thôi sao Mourinho? Đúng là lỗi không phải thuộc về chiến lược gia người Bồ. Nhưng chí ít ông phải nhận một phần trách nhiệm về mình sau khoảng thời giant hi đấu xuống sức của Chelsea. Điều đó tạo điều kiện để Man City, Arsenal thu hẹp khoảng cách và ngôi đầu đã bị Liverpool chiếm lấy. Rõ ràng, không một người hâm mộ nào tại sân Stamford Bridge chấp nhận điều đó. Dẫu vậy, ngay cả trong trường hợp về nhì hay về thứ ba ở mùa giải năm nay nhưng với khoảng cách vài điểm ít hơn đội đầu bảng, Chelsea vẫn đang thể hiện sự tiến bộ rõ rệt của mình.
Chiến lược gia người Bồ vẫn đang kiên trì tạo ra những thay đổi mới cả về chiến thuật cũng như con người ở sân Stamford Bridge. Và hơn lúc nào hết, Chelsea cần có thời gian để thích nghi triết lý của Mourinho.
Thành tích sân nhà của Chelsea trong mùa giải này gần như là hoàn hảo. Theo thống kê, The Blues đã giành tới 44 trên tổng số 48 điểm tối đa khi được chơi ở Stamford Bridge. Nhưng mỗi khi phải hành quân xa nhà, thầy trò Mourinho lại tỏ ra cực kỳ yếu đuối. Chỉ giành được 25 điểm sau tất cả 16 trận làm khách, đó chính là nguyên nhân đáng kể khiến cho đội bóng thủ đô London không thể bứt phá mạnh mẽ trong cuộc đua ở nhóm dẫn đầu. Những trận thua đầy thất vọng trên sân Britannia (Stoke), Goodison Park (Everton), St James Park (Newcastle), Villa Park (Aston Villa) và mới nhất là Selhurst Park (Crystal Palace) đã chứng tỏ rằng Chelsea chơi rất tệ khi xa nhà. Rõ ràng, Mourinho đã bất lực trước sự yếu đuối đó của Chelsea.
The Blues mùa này còn mang thêm hai căn bệnh quái ác nữa, đó là: Hàng công chơi kém hiệu quả và dấu hỏi về tuổi tác của các trụ cột. Samuel Eto’o có lẽ là lựa chọn khả dĩ nhất bởi ít ra anh còn biết tỏa sáng ở một vài trận đấu lớn. Nhưng làm sao Chelsea có thể trông chờ mãi vào một ngôi sao đã 33 tuổi này. Trong khi đó, cả Torres và Demba Ba thì không cần phải bàn cải nhiều bởi họ tỏ ra lạc lỏng trong sơ đồ mà Mourinho xây dựng. Torres mới chỉ có 4 pha lập công tại Premier League, trái ngược hẳn với thời kỳ đỉnh cao của anh khi còn khoác áo Liverpool. Còn Demba Ba, cựu tiền đạo Newcastle có 3 bàn thắng, không thể tệ hơn được.
Frank Lampard, Ashley Cole, John Terry hay thủ thành Petr Cech được xem là bài toán nan giải dành cho Mourinho vào thời điểm này khi mà tuổi tác đã cao. Thực tế, những ngôi sao kể trên đã chơi không đến nỗi nào ở mùa giải này nhưng cũng bước qua bên kia sườn dốc sự nghiệp. Chính đội trưởng Terry là người đã “ghi bàn” quyết định giúp Crystal Palace đánh bại thầy trò Mourinho 1-0 trong nỗi thất vọng tràn trề của rất nhiều CĐV The Blues.
Người hâm mộ có quyền đặt ra câu hỏi, chỉ thế thôi sao Mourinho? Đúng là lỗi không phải thuộc về chiến lược gia người Bồ. Nhưng chí ít ông phải nhận một phần trách nhiệm về mình sau khoảng thời giant hi đấu xuống sức của Chelsea. Điều đó tạo điều kiện để Man City, Arsenal thu hẹp khoảng cách và ngôi đầu đã bị Liverpool chiếm lấy. Rõ ràng, không một người hâm mộ nào tại sân Stamford Bridge chấp nhận điều đó. Dẫu vậy, ngay cả trong trường hợp về nhì hay về thứ ba ở mùa giải năm nay nhưng với khoảng cách vài điểm ít hơn đội đầu bảng, Chelsea vẫn đang thể hiện sự tiến bộ rõ rệt của mình.
Chiến lược gia người Bồ vẫn đang kiên trì tạo ra những thay đổi mới cả về chiến thuật cũng như con người ở sân Stamford Bridge. Và hơn lúc nào hết, Chelsea cần có thời gian để thích nghi triết lý của Mourinho.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét